Khuynh Thế Hoàng Phi – Chương 3.3

Tác giả : Mộ Dung Yên Nhi

Edit : Thiên Nguyệt

Quyển I : Dạ lan phiên vũ tuyết hải tâm

Chương 3 : Phụng vũ hoàng huyết khấp

Thời hạn 10 ngày rốt cuộc cũng đã trôi qua, ngày tuyển phi đã đến, chúng ta được Lý Thọ công công đưa đến Thái Tử điện, ta được an bài vị trí thứ năm trong hàng ngũ các tú nữ. Nghê đỉnh bằng vàng ròng, mùi xạ hương huân triệt, gương vàng trong veo tựa nước biển, trước sau cung điện sừng sững uy nghiêm 4 cột trụ trời, nạm ngọc khảm vàng, trên thân cột tinh tế điêu khắc hình ảnh kim long, mọi thứ cả thảy không bằng ngọc cũng bằng vàng, từng hàng lụa mỏng manh vàng nhạt phiêu dật theo cơn gió.

Ta khẽ liếc mắt mà trộm đánh giá vị Đỗ hoàng hậu đang ngồi trên phụng ngai.

Mặt hoa da phấn, trắng tựa thiên nga, tóc mai như mây, khoác lên người bộ khinh y thêu hoa văn phụng hoàng, sắc hoa tựa tuyết, ung dung ,đẹp đẽ, quý giá, nhan sắc bức người. Mặc dù tuổi hoàng hậu đã gần bốn mươi, nhưng dung nhan vẫn như thời son trẻ không suy giảm, phong hoa tuyệt đại. Cứ nhìn việc nàng từ lúc chúng ta bước vào Thái Tử điện tới giờ cứ luôn nhìn chúc ta mà cười nhẹ, dù vậy vẫn không thể che giấu sự trầm ổn lão luyện nơi đáy mắt đó. Đã sớm nghe nói nàng là người có dã tâm chính trị, dù Hoàng Thượng sở hữu triều chính, nhưng mọi việc trong triều nàng đều phải can thiệp, tựa hồ muốn làm một vị “Võ Chu thánh thần hoàng đế” thứ hai trong lịch sử.

Thái tử đang ngồi song song cạnh nàng, trên mặt không hề có một chút vui mừng nào hiển hiện, khiến ta có cảm giác hôm nay không phải ngày tuyển phi của hắn, hắn chỉ như một vị khách đứng xem, túc mục vắng lặng.

Tiếp đó Lý Thọ công công tay cầm quyển sổ ghi chú rõ ràng tên của tất cả chúng ta, phàm là ai được gọi đến tên đều bước lên phía trước, mở ra bức tranh thêu cho hoàng hậu cùng thái tử điện hạ thưởng lãm. Bất luận tranh thêu của các nào đẹp hay không đẹp, hoàng hậu đều nghìn bài một điệu cười ôn hòa, cẩn mật.

Lý Thọ công công cẩn trọng gọi to tên một người, một thân ảnh đạm mạc, thanh nhã, đầu cài bát bảo lục tế trâm – Tô Diêu, nàng đứng ra đem bức tranh thêu triển khai trước mặt mọi người, mọi cô nương đang đứng tại đó trong một chốc đều thốt lên một tiếng ngạc nhiên, ngay cả dung mạo vô biểu tình của thái tử cũng xuất hiện nét kinh ngạc, rồi chuyển sang tán thưởng. Duy mỗi hoàng hậu thần sắc như trước không thay đổi, đạm cười mà gật đầu.

Nhiều cô nương như vậy, ai ai cũng thêu tuyết rơi giữa vườn hàn mai, trong số đó cũng có không ít tác phẩm thượng đẳng mỹ lệ, chỉ tiếc đều là nghìn bài một điệu ngạo tuyết hàn mai, xem nhiều liền thấy buồn tẻ vô vị. Mà Tô Diêu lại thêu nên một bức “Tàn mai Tuyết Hải lệ” trong ý có cảnh, trong cảnh có bi, trong bi có tình, trông rất sống động. Tuyệt nhất là chỗ nàng thêu nhành mai trong lúc điêu linh nhất, úa tàn nhất, bi thương cùng thê lương vô tận, đem đến cho ta cảm giác chuyện xưa bi thương, động lòng trong phút chốc ùa về, khiến ta bất giác lâm vào đau xót.

“Lộ tẫn ẩn hương xứ”, nỗi cô đơn toát ra từ hai chữ “Ẩn hương”, cô yên niểu hàn bích, tàn hiệp vũ hồng sầu, nhã tư nghiên héo, lạc hồng ẩn dư hương.

Thêu Hương tuyết hải, chính là chú trọng thêu hai chữ “Tuyết hải”, gió đông thổi qua tàn cây héo úa, tuyết từ từng cành ngọc thụ tan lại thành nước, rơi tí tách, những tàn hoa còn sót lại trên cành điểm xuyến một nét u sầm khó tả.

Vừa thực vừa ảo, khả năng thêu thùa của Tô Diêu quả hoàn mỹ vô khuyết, không có lấy một khe hở mà bắt lỗi, quả thật khuynh thế nhân tâm. Nghe được Lý Thọ công công gọi đến tên ta, ta liền cầm trong tay bức tranh thêu vừa hoàn thành tiến lên, nhẹ nhàng mở ra trình ra trước mặt mọi người. Chúng tú nữ ban đầu xì xầm bàn tán, cuối cùng chuyển sang cười khinh thường. Ta thong dong ngẩng đầu nhìn lên Đỗ Hoàng hậu, nói:“Bức tranh thêu này của tiểu nữ tên gọi Phụng vũ hoàng huyết khấp (Phụng hoàng đổ huyết lệ)”.

Nụ cười ấm áp trên mặt hoàng hậu lúc bấy giờ lập tức biến đổi, mặt xanh không còn một giọt máu, một tay vô lực chống đỡ dựa vào lớp mành khinh sa, một tay bám chặt tay vịn phụng ngai. Thái tử ban đầu liếc máy hướng nhìn ta một cái, sau lại thân thiết thăm hỏi hoàng hậu cảm thấy thế nào. Nàng chỉ tựa đầu vào thành ghế, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không có gì, rất nhanh nàng thu hồi lại nét thất sắc, tận lực nở một nụ cười mà có lẽ theo nàng, đó là nụ cười đẹp nhất, thần sắc lại giấu giếm vài phần sắc bén.

Nguyên nhân khiến sắc mặt nàng đại biến không gì khác ngoài bức tranh do ta thêu. Cũng không phải bởi vì tài năng thêu thùa của ta kinh thế hãi tục, mà bởi vì ta thêu một đôi phụng hoàng bay qua biển xanh trời rộng.

“Chẳng lẽ ngươi không biết lời giải trong đề bài Hương Tuyết Hải sao ?” – Nàng hỏi.

“Lời giải chân chính của đề bài không phải Hương Tuyết Hải, mà là Phụng Cầu Hoàng!” – Thanh âm quỷ mị của ta vang lên giữa đại điện im lặng, sau một lúc ta lại nói tiếp : “Trong cung chỉ có Trường Sinh điện là có cảnh sắc Hương Tuyết Hải, mà tại Hương Tuyết Hải lại có một lời hẹn ước “Phụng cầu hoàng”, tình yêu đó, suốt một đời chỉ nguyện tôn thờ, gìn giữ riêng nó, chỉ yêu một Viên Tuyết Nghi, cho nên thần nữ mới thêu một đôi huyết phụng hoàng”.

Sắc mặt của nàng càng cứng ngắc đến khó coi, nàng gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nha đầu ngươi thật to gan, dám không đem bản cung để vào mắt, còn dám nhắc tới chuyện của Viên phu nhân cùng Hoàng Thượng” – Nàng liền bước đến trước mặt ta, đoạt lấy bức tranh thêu, không lưu tình ném nó lên nền đá cẩm thạch : “Đáp án chỉ có một, chính là Hương Tuyết Hải”.


2 bình luận on “Khuynh Thế Hoàng Phi – Chương 3.3”

  1. hoaquynh123 nói:

    thankssssssssss

  2. zyem fui nói:

    thank nang. rat thjch truyen nay


Bình luận về bài viết này